Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

TỰ BẠCH III

---
Lao động suốt ngày thấy ốm o
Da xanh má hóp dáng gầy gò
Áo quần luộm thuộm như cô Nở
Mở miệng vay tiền ai dám cho

HÀN TÂM

Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

VU VƠ 5


Ngoài hiên mưa rỉ rả
Trong nhà ta lặng thinh
Đưa mắt, lòng chợt nhìn
Ôi! Sao buồn đến lạ
Nước bao trùm phố xá
Nỗi sầu vây kín ta
Niềm riêng ngày tháng xa
Nào đâu, ai có rõ ?!
Lời tình chưa kịp tỏ
Ai kia vội khoác tay
Những yêu thương một dầy
Theo phút giây chờ đợi
( Vu vơ, khi tình cờ gặp một bài thơ )

Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017

TỈ TÊ



Hai mươi mười một cũng muốn về

Thăm lại trường xưa tán bàng che

Bạn cũ thầy cô bao ngày nhớ

Bảng đen phấn trắng vấn vương hè
Nhưng,
Ngại ngùng công việc cày cuốc thuê
Buồn nỗi phận danh chẳng có khoe
Lỗi hẹn? Thôi đành thêm lần nữa
Mong rằng, năm tới bớt bộn bề.
Kính gửi,

Học trò năm ấy kính gửi về
Lời chúc cô thầy khỏe tràn trề
Hạnh phúc, thành công, luôn vui vẻ
Ân cần, nhiệt huyết, tâm với nghề
---

Thuở học trò mỗi người đều có thật nhiều những kỷ niệm. Riêng nó, vốn dĩ là một học sinh khá trầm nên chỉ nhìn mọi người xung quanh và cảm nhận trong im lặng. Chính vì thế, những kỷ niệm của nó đơn điệu lắm.
Về sau, đôi lúc nó nghĩ lại, cảm thấy có đôi chút tiếc nuối vì sự hướng nội của bản thân mà bỏ quên  những khoảnh khắc cùng tập thể. Nhưng, bù lại. Những khoảnh khắc của tập thể lại được nó in lại trong ký ức một cách cẩn thận.
ĐL, 20/11/17
HÀN TÂM

Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

VU VƠ

Đã lan rồi lại thêm hồng
Sao em cứ mãi đèo bồng thế kia

Tim người hẳn bốn ngăn chia?
Bóng ai em có sớm khuya nghĩ về
Ai rồi cũng có đam mê

Sao em chẳng thể "nữ khuê" chút dùm
Tối ngày cứ thích lung tung
Đôi khi tôi phải phát khùng mất thôi
Tuổi đâu còn nhỏ ấy ơi

Sao em hoài vọng chốn trời xa xôi
Không lo hò hẹn kết đôi

Mai này xuân lỡ ai thời ủi an?

Ai thời rảo bước lang thang?
Ai thời chăm sóc, sẻ san vui buồn...?!




ĐL, 11/2017
Hàn Tâm

Trở lại

"Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên...."
Sau bao chục tháng vật vờ; tình mình, tình đời, công việc. Nó trở lại với một tâm hồn "trong trẻo" như cách đây mấy năm "chập chững" làm quen với chốn này - một nơi trước kia từng rất quen thuộc, bây giờ bỗng chốc trở nên xa lạ khác thường, làm nó không khỏi lóng ngóng, khẽ khàng thực hiện vài thao tác giản đơn.
Chừng ấy thời gian, cuộc sống của nó vẫn thế: luẩn quẩn trong mớ nỗi niềm. Có một sự tiến bộ là hình như trông nó bớt non nớt hơn.