Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015
Rồi một mai
Rồi một mai, người về vui bên đấy
Biết có nhớ tháng ngày ở nơi đây
Và có nhớ từng sớm tối sum vầy?
Bên bếp lửa, bữa cơm đạm bạc ấy.
Rồi một mai, than ôi! Chẳng được thấy
Nụ cười, ánh mắt, bóng dáng hôm nao
Mà chỉ gặp trong những giấc chiêm bao.
Không rõ cảm xúc trong ta thế nào nhỉ?!
Rồi một mai, chỉ còn những âm ỉ.
Nhớ thương, thương nhớ chẳng nên lời.
Bao hờn giận phút chốc đầy lại vơi
Để giọt lệ được dịp rơi vô cớ.
Rồi một mai,...
Hoa vàng ngày xưa
Bắt đầu từ sự tình cờ xen lẫn cố ý. Tình cờ nghe một bài hát có hình ảnh loài hoa ấy và cố ý chèo lái suy nghĩ đến với những ký ức gắn với loài hoa ấy - D
Mặc dù mùa này chẳng phải là mùa hoa.
Một chút hoài niệm.
Trước kia, vùng này còn hoang sơ, đa phần là đường đất đỏ bụi và trơn. Những lần cuối tuần từ thị trấn về nhà, vào mùa nào đó hai bên đường rực rỡ một sắc vàng. Cành lá xòa ra như trêu đùa người qua lại, có khi "buồn chí" là đưa tay ra quơ nhẹ vào nhánh hoa, đôi khi tiện tay thì ngắt một nhánh cầm chơi. Lúc ấy, có lẽ không nhiều cảm xúc ngoài sự thích thú dưới cái nhìn của một đứa con nít hay trông đẹp đẹp
Và rồi, khi người ta lớn hơn, đường được trải nhựa, dã quỳ vẫn đứng đó từng hàng đung đưa trong gió, khúc khích cười chào khách qua lại cho đến khi...người ta làm mương thoát nước kiên cố.
Đến mùa chỉ còn vài cành phất phơ còn trụ lại. Hoa vàng của một thời giờ xa vắng...
Đến đây, thêm hiểu hơn trong cuộc sống luôn luôn có sự đánh đổi.
Mùa hoa nơi đất khách.
Nói đất khách nghe xa vời chứ cách nhà cũng chẳng bao xa. Những ngày lam lũ, vất vả nhưng đổi lại có thật nhiều niềm vui, bên cạnh đó còn để lại những ký ức chẳng khó nào phai mờ, có chăng vì một điều gì đó mà người ta phải chôn sâu tận đáy lòng mà thôi.
(Sao viết tới đây, sóng mũi lại cay, và mắt lại rưng rưng lệ nhỉ?)
Đợt ấy, hình như là cuối mùa, đường hoa chẳng dài, nhưng vẫn đủ làm say lòng ai đó. Có một chút tiếc nuối là không dừng lại để chụp vài tấm làm kỷ niệm.
Thương nhớ ư! Kể bao nhiêu cho vừa, cho thỏa.
Mặc dù mùa này chẳng phải là mùa hoa.
Một chút hoài niệm.
Trước kia, vùng này còn hoang sơ, đa phần là đường đất đỏ bụi và trơn. Những lần cuối tuần từ thị trấn về nhà, vào mùa nào đó hai bên đường rực rỡ một sắc vàng. Cành lá xòa ra như trêu đùa người qua lại, có khi "buồn chí" là đưa tay ra quơ nhẹ vào nhánh hoa, đôi khi tiện tay thì ngắt một nhánh cầm chơi. Lúc ấy, có lẽ không nhiều cảm xúc ngoài sự thích thú dưới cái nhìn của một đứa con nít hay trông đẹp đẹp
Và rồi, khi người ta lớn hơn, đường được trải nhựa, dã quỳ vẫn đứng đó từng hàng đung đưa trong gió, khúc khích cười chào khách qua lại cho đến khi...người ta làm mương thoát nước kiên cố.
Đến mùa chỉ còn vài cành phất phơ còn trụ lại. Hoa vàng của một thời giờ xa vắng...
Đến đây, thêm hiểu hơn trong cuộc sống luôn luôn có sự đánh đổi.
Mùa hoa nơi đất khách.
Nói đất khách nghe xa vời chứ cách nhà cũng chẳng bao xa. Những ngày lam lũ, vất vả nhưng đổi lại có thật nhiều niềm vui, bên cạnh đó còn để lại những ký ức chẳng khó nào phai mờ, có chăng vì một điều gì đó mà người ta phải chôn sâu tận đáy lòng mà thôi.
(Sao viết tới đây, sóng mũi lại cay, và mắt lại rưng rưng lệ nhỉ?)
Đợt ấy, hình như là cuối mùa, đường hoa chẳng dài, nhưng vẫn đủ làm say lòng ai đó. Có một chút tiếc nuối là không dừng lại để chụp vài tấm làm kỷ niệm.
Thương nhớ ư! Kể bao nhiêu cho vừa, cho thỏa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)